Cùng lắng nghe những chia sẻ của thí sinh Ngọc Ny, team Noo Phước Thịnh sau tiết mục gây xúc động tại
show "The Voice - Giọng hát Việt 2017".
Tối 5/3, tập 4 "The Voice - Giọng hát Việt" mùa 4 đã lên sóng truyền hình VTV3. Thí sinh Huỳnh Thị Ngọc Ny đã lấy nước mắt của khán giả và các HLV khi thể hiện ca khúc "Mẹ tôi". Cô thể hiện bằng tất cả cảm xúc của mình dành cho người mẹ yêu quý đang chịu đựng căn bệnh ung thư. Không kiềm chế được cảm xúc, Ngọc Ny đã bật khóc nức nở và nghẹn ngào hát không nên lời. Sau khi bấm nút, Noo Phước Thịnh đã lên sân khấu ôm Ngọc Ny và giúp cô lấy lại tinh thần tiếp tục phần trình diễn.
Thu Minh cũng nghẹn ngào rơi nước mắt lên sân khấu ủng hộ tinh thần của Ngọc Ny và chia sẻ trên đời này không có gì quý giá nhất bằng mẹ. Cả 3 HLV nữ đều dành những cái ôm ấm áp cho Ngọc Ny - một "chiến binh" tiếp theo của Noo Phước Thịnh.
Chào Ngọc Ny, bạn có thể giới thiệu đôi chút về bản thân mình được không?
Mình tên đầy đủ là Huỳnh Thị Ngọc Ny nhưng nghệ danh lúc đi hát, mình chỉ lấy là Huỳnh Ngọc Ny. Lúc trước thì mình còn có thêm một biệt danh nữa là Ny Julie vì cũng có đi hát ở nước ngoài, đó là cái tên một người bạn đặt cho mình mà thấy cũng hay hay nên mình sử dụng luôn. Tuy nhiên, chỉ khi nào đi hát với các bạn ở nước khác thì mình mới lấy tên đó, còn lại vẫn sử dụng tên Huỳnh Ngọc Ny.
Mình sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng. Mãi đến khi học xong cấp 3 và thi đậu vào Nhạc viện TP. Hồ Chí Minh thì mình mới vào trong này để học. Năm đầu, mình chỉ đi hát ở những tụ điểm nhỏ nhỏ thôi, đến năm hai thì mới bắt đầu đi hát nhiều. Nhờ đi hát mà mình cũng kiếm được tiền để tự lo cho bản thân, cũng dư dả chút ít để gửi về cho ba mẹ.
Sau khi công việc ổn định rồi thì mình đón cả gia đình mình từ Đà Nẵng vào TP. Hồ Chí Minh sống chung với mình luôn. Thực ra, ba mẹ sống ở quê cũng được nhưng thời điểm đó, em trai mình chuẩn bị học đại học. Hai chị em ở trong này, còn chị đầu của mình thì đã đi lấy chồng nên chỉ có ba mẹ ở nhà nên cũng buồn. Thế là, cả nhà mình cùng dọn vào sống chung với nhau trong TP. Hồ Chí Minh.
Bạn chia sẻ từng đi hát ở nước ngoài, cụ thể là bạn đã đi những đâu?
Mình cũng có đi hát ở Singapore, Thái Lan, Malaysia... Ở đó, mình có những người bạn nên cũng được mời qua đi hát khai trương nhà hàng, khách sạn. Thực ra, cũng có nhiều lần nhận được lời mời đi hát ở những nơi như châu Âu nhưng hình như mình không có duyên, đã nhận show khác trước đó, không hủy được. Vài lần như vậy nên cuối cùng, mình vẫn chưa đi được. Với lại, đi nước ngoài làm visa cũng khó.
Bạn theo đuổi dòng nhạc nào?
Mình thích hát nhạc Ballad như của chị Hồ Ngọc Hà hay Lệ Quyên. Những sự kiện nào phù hợp thì mình vẫn hát nhạc sôi động, có vũ đoàn nhảy cùng. Mình muốn hướng tới hình tượng như kiểu chị Hà Hồ là vừa hát được những dòng nhạc sâu lắng, lúc cần vẫn có thể bốc lửa hát nhạc sôi động.
Công việc hiện tại mang lại cho bạn thu nhập ổn định nhưng tại sao bạn vẫn quyết định tham gia "The Voice"?
Ai làm nghệ thuật cũng rất muốn mình có được một chỗ đứng vững chắc, được mọi người biết tới. Đối với mình, đó không phải là ham mê danh lợi hay gì mà là sự khao khát được mọi người biết và công nhận khả năng bản thân.
Mình cũng đã đi hát được tầm 7-8 năm nếu tính cả khoảng thời gian mình đi hát cho vui. Lúc đi hát thì mình cũng may mắn được quen biết nhiều anh chị để book
show giải trí cho mình hay mình tự làm show cũng có, cát xê của mình cũng rất cao chứ không phải thấp. Năm đầu học Nhạc viện cũng có nhiều công ty muốn ký hợp đồng với mình nhưng mình không chịu vì đi hát riêng kiếm nhiều tiền hơn. Nếu mình vào công ty thì sợ mình sẽ không lo được cho gia đình.
Nhưng mà đến một lúc nào đấy, mình cảm thấy mình hát hoài nhưng chỉ có người trong nghề mới biết, còn công chúng không ai biết mình. Ngay cả những người ở quê mình, Đà Nẵng cũng không biết hiện tại mình như thế nào, hát ra sao, tại sao đi học làm ca sĩ bao nhiêu năm vẫn chưa thấy nổi tiếng. Chính vì vậy, mình vẫn luôn muốn mình được người khác biết tới nên mình quyết định chọn tham gia "The Voice" để mọi người biết đến khả năng của mình.
Mình từng đi thi "Vietnam Idol" nhưng lúc đó còn con nít lắm, chỉ muốn đi thi để được va chạm thôi chứ cũng không nghĩ được lọt vào vòng trong gì hết. Nhưng cũng vô được top trong, gồm mấy chục người gì đấy. Xong cuộc thi đấy, mình không thi gì nữa mà chỉ tập trung trau dồi kĩ năng để đi hát thôi.
Tại sao đến mùa giải năm nay bạn mới đăng ký tham gia "The Voice"?
Thực ra nếu ở thời điểm này thì mình không muốn đi thi nữa vì chỉ muốn ở bên mẹ thôi. Mẹ mình đi khám, phát hiện ra bệnh rồi sau đó, "The Voice" được tổ chức. Thực ra mình cũng không biết cuộc thi mà có người anh học chung trường, ảnh nhắn tin nói mình đăng kí ngay tối hôm đó để sáng hôm sau thử giọng luôn. Mình cũng phân vân lắm, nửa muốn thi, nửa lại không. Vì khoảng thời gian đó thì mình không thể tập trung làm cái gì được mà cuộc thi lại chiếm nhiều thời gian và tâm huyết nữa.
Mình thì muốn dành hết thời gian cho mẹ, bạn mình cứ hối thúc. Sau đó, mẹ mình có biết nên nói với mình "Con học Phật nên cũng biết là đời vô thường, cái gì tới nó sẽ tới thôi. Đây là nghiệp của má, má phải chịu. Gia đình mình và cả con cứ vui vẻ, bình thản mà đón nhận thôi". Mặc dù có lúc, mẹ mình có những cơn đau chịu không nổi nhưng tinh thần vẫn rất lạc quan.
Sau khi biết về cuộc thi "The Voice" thì mẹ mình khuyên mình "phải đi thi, bao nhiêu năm vì gia đình rồi". Mình cũng biết ước mong của mẹ là muốn mình được đứng trên sân khấu lớn, muốn được cho mọi người biết tới khả năng của con mình. Và đó là điều mà mẹ mình mong muốn nhất nên nếu làm được gì cho mẹ vui thì mình sẵn sàng. Mình quyết định sáng hôm sau đi thử giọng luôn.
Bạn có thấy mình mạo hiểm khi lựa chọn ca khúc "Mẹ tôi" để thi vòng Giấu mặt?
Đúng, thực sự lúc đó mình mạo hiểm vì mình phân vân lắm. Lúc mình chọn bài để thi thì phải đổi liên tục dù mình đã đi hát cả trăm, cả ngàn bài nhưng để đi thi thì lại không biết nên chọn bài gì cho phù hợp hay để gây ấn tượng cho các HLV quay lại. Mình chỉ nghĩ đi thi để cho mẹ vui chứ chưa nghĩ đến việc dành tặng món quà cho mẹ.
Khi mình đăng kí tham gia thì
chương trình yêu cầu mỗi thí sinh phải công khai hết lý lịch và đảm bảo đúng sự thật. Ban đầu thì mình tính giấu chuyện gia đình, từ trước đến giờ, cả nhà mình cũng không thích nói chuyện gia đình ra bên ngoài vì sợ ồn ào, thị phi. Tờ khai lý lịch thì nó nhiều và dày lắm, mình viết cả tiếng đồng hồ mới xong. Mình chỉ nghĩ đơn giản chắc không sao đâu, người ta bắt khai đúng sự thật thì mình cứ khai đúng sự thật như việc mẹ mình bị ung thư phải nằm bệnh viện vậy thôi.
Rồi không biết sao bên chương trình đọc được, mấy chị biên tập mới gọi mình lên nói chuyện kiểu chị em tình cảm, chia buồn này nọ. Mấy chị cũng gợi ý là sao không làm gì đó vui hơn, hát một cái gì đó để tặng cho mẹ. Lúc đó mình mới nghĩ "Ừ sao mình cứ đi tìm tùm lum bài mà không nhân cơ hội này để hát tặng mẹ".
Dù đã biết lo cho gia đình nhưng mình vẫn chưa nói được thành lời những tiếng "Con yêu mẹ, con yêu ba" dù rất muốn nói. Nhân cơ hội này, mình cũng muốn "thay lời muốn nói", hát bài này để gửi tới mẹ giống như một lời nhắn nhủ là "Con rất yêu thương mẹ".
Khi chọn bài cùng anh Hồ Hoài Anh thì anh mới kêu mình hát bài "Mẹ tôi" nhưng anh cũng nói hơi khó cho mình vì ngay cả anh nghe bài này 4 lần là khóc 4 lần. "Anh không trong hoàn cảnh còn vậy, huống gì là em". Mình cũng nói mỗi lần mình nghe ca sĩ khác hát bài này thì mình đều khóc mà lúc đó mẹ mình chưa bệnh gì huống chi bây giờ. Vì vậy, dù mạo hiểm nhưng mình vẫn kiên quyết làm một cái gì đó để cho mẹ được vui và có động lực. Khi mà tinh thần vui thì sẽ phấn chấn để chiến đấu với bệnh tật tốt hơn.
Quá trình luyện tập ca khúc này có khó khăn với bạn không?
Sau khi chọn được bài "Mẹ tôi" để thi thì mình về tập hàng ngày nhưng mà cứ mỗi lần tập là mỗi lần khóc. Hát chưa được nửa bài, cứ vô tới điệp khúc là khóc rồi. Cứ tập kiềm chế rồi đến một thời điểm, mình cũng quen và biết cách điều tiết cảm xúc hơn. Mình không khóc nữa, cố gắng nhập tâm để hát tốt chứ không nghĩ quá nhiều nữa.
Nhưng cuối cùng mình lại quên mất một cái là khi mình tập 100% thì lúc lên sân khấu chỉ còn lại 50 hoặc 60% thôi. Thứ nhất là về kỹ thuật, thứ hai là về cảm xúc, nhiều lúc lên sân khấu mình run quá rồi cảm xúc dâng trào, mình lại quên mất điều đó.
Vậy lúc đứng chờ dưới sân khấu để chuẩn bị thi thì cảm xúc của bạn cũng đã dâng trào sẵn rồi?
Khi bước lên những bậc thang để lên sân khấu thì mình đã nghĩ tới mẹ rồi. Nhạc dạo vô là mình nghĩ đến mẹ, mình bị nấc lên tới cổ là lúc đó đã khóc rồi mà tại không rơi nước mắt nên mọi người không biết. Nếu mọi người xem lại clip thì sẽ thấy mình nghẹn nên hát bị phô ngay chữ đầu. Mình vừa bị nghẹn xong là mình cố lấy bình tĩnh để hát tiếp.
Và cuối cùng quyết định giờ không cần biết mình khóc hay không, được ai chọn hay không, điều đó không quan trọng nữa, mình muốn cố gắng thể hiện tốt tiết mục này để tặng cho mẹ thôi. Càng hát thì mình lại càng bị cuốn, khi đã khóc rồi thì cũng khó kìm lắm và ngay lúc mình ráng hát câu cuối cùng để vô điệp khúc, mình định bỏ không hát nữa để khóc luôn thì anh Noo Phước Thịnh bấm nút quay lại. Mình cũng mừng ghê lắm, cảm xúc lúc đó như vỡ òa thế là mình quay vô trong khóc.
Ở bên ngoài bạn có dễ khóc như lúc trên sân khấu không?
Tính mình rất hay xấu hổ, trên sân khấu nhìn mình có vẻ tiểu thư, công chúa như mọi người nói nhưng mà bản tính mình cứng rắn lắm và không thể hiện tình cảm nhiều ra bên ngoài. Mình là trụ cột gia đình nên mình cần phải cứng rắn, trước mặt mẹ mình chưa bao giờ khóc, lúc nào mình cũng nói chuyện vui vẻ, lạc quan. Những khoảnh khắc mà mình khóc ở ngoài thì chưa ai được thấy hết.
Hành động lên sân khấu động viên bạn hát tiếp của HLV Noo Phước Thịnh khiến bạn cảm nhận thế nào?
Phải nói mình rất biết ơn anh Noo. Khi mà mình nghĩ mình sẽ không thể nào hát tốt được nữa và cũng sẽ không được chọn thì anh Noo lại bấm quay lại. Anh đã rất tình cảm khi bước lên sân khấu ôm mình và động viên, trấn an là "bình tĩnh, cắn hơi thở ra bằng miệng không được ngậm miệng lại". Vì khi ngậm miệng hơi sẽ bị tồn khiến khó hát hơn. Cảm xúc đã đủ rồi nên mình phải quên đi, bình tĩnh hơn. Và mình nghĩ anh Noo khác hẳn với những gì mình suy nghĩ trước đó.
Trước đây, mình cũng giống như bao nhiêu khán giả, tâm lý chung chung. Tới sát ngày thi mình mới biết HLV là ai thì mình có hơi thất vọng tí xíu vì thực ra ai đi thi cũng muốn gặp được những đàn anh, đàn chị lớn, kỳ cựu, có khả năng hay đẳng cấp gì đấy mà mình có thể học hỏi được. Mình cũng là sinh viên Nhạc viện nên thường cũng bị ảnh hưởng một chút kiểu của Nhạc viện là hay coi trọng những người mà hát đẳng cấp chứ không quá hâm mộ những ca sĩ hát nhạc trẻ. Lúc đó, mình suy nghĩ các HLV này hơi "trẻ con" một tí.
Sau khi anh Noo lên sân khấu dùng những lời lẽ về chuyên môn và kỹ thuật để động viên, mình cảm thấy người này rất bản lĩnh và trưởng thành. Mình nghĩ là có lẽ mình đã nghĩ sai rồi. Sau đó được chọn vào team thì càng thể hiện rõ hơn nữa. Anh Noo là một người cầu toàn và cũng là một người anh tâm lý, tình cảm. Anh ấy có thể vừa nhảy vừa hát một lúc 20, 30 bài mà không bị phô, chênh, phải có kỹ thuật, kỹ năng chứ không đơn giản. Cuối cùng mình đã nghĩ lại, không phải ai giỏi hơn ai mà ca sĩ thể hiện dòng nhạc nào nó phải ra chất của dòng nhạc đó.
Nhiều khán giả nhận xét HLV hát không tốt bằng thí sinh là sai rồi vì mỗi thí sinh là mỗi màu, mỗi giọng và HLV là một giọng khác nhưng HLV có một kỹ thuật, kỹ năng cộng thêm kinh nghiệm đi hát bao nhiêu năm nên người ta biết cách để truyền đạt lại cho thí sinh của mình. Ngoài ra, HLV còn có cả một ê-kíp để khai phá hết khả năng trong con người mình.
Nhiều người để lại bình luận xúc động khi xem tiết mục của bạn thì bạn có đọc được không?
Sau khi phát sóng xong thì mình bị sập FB, nhiều lần không vô được luôn vì quá nhiều người theo dõi. Sau này đỡ đỡ thì mình mới bắt đầu đọc các bình luận thì đa số đều chia sẻ và cảm thông với mình.
Thậm chí, có những người nói với mình là "Em ơi, nhờ em mà anh quay đầu, bao nhiêu năm anh sống bất hiếu và có lỗi với ba mẹ nên khi xem tiết mục của em, anh nghĩ mình không nên làm thế... Không ngờ một con người như anh lại có thể hoàn lương". Mình đọc được những cái đó thì mình hạnh phúc và vui lắm vì món quà mà mình muốn gửi tặng cho mẹ mình không ngờ lại có hiệu ứng lớn như vậy.
Ngoài những bình luận tích cực thì cũng có những nhận xét bạn dùng chiêu trò để gây sự chú ý thì bạn nghĩ sao?
Có nhiều người nói đây là chiêu để Pr. hay dùng hoàn cảnh để che lấp khả năng nhưng mình không trách họ bởi vì xã hội bây giờ có quá nhiều chiêu trò. Mình không phải diễn viên chuyên nghiệp nên nếu nói mình diễn xuất trên sân khấu rồi khóc như vậy cũng khó lắm. Mình chỉ muốn nói rằng bản thân mình chưa bao giờ muốn đem chuyện cá nhân hay hoàn cảnh gia đình để che lấp đi khuyết điểm hay khả năng của mình. Đối với mình, điều đó nhục nhã lắm!
Thực ra lúc đầu mình không nghĩ tiết mục của mình sẽ hot, tạo điểm nhấn gì cho chương trình đâu nên cũng không nghĩ tới chuyện tạo scandal hay dựng chuyện để gây sốt trên cộng đồng mạng.
Bạn muốn đến "The Voice" để chứng tỏ khả năng nhưng khán giả lại chú ý đến câu chuyện của bạn nhiều hơn thì bạn thấy sao?
Đối với mình, tiết mục này là một tai nạn thực sự vì ban đầu mình muốn cố gắng hoàn thành thật hay, trơn tru bài hát để chứng tỏ khả năng của mình với 4 HLV. Nhưng vì cảm xúc dâng trào quá nên thực sự đây là một tai nạn với mình, lúc đó mình mất bình tĩnh quá. Sau này mình có thêm một kinh nghiệm quý báu, mình phải học cách để kiềm chế cảm xúc để hát những ca khúc tình cảm như thế này.
Nhưng mình nghĩ anh Noo cũng không chọn thí sinh về đội của mình một cách bừa bãi vì anh Hồ Hoài Anh hay chị Đông Nhi cũng đã có nhận xét rằng mình có khả năng, giọng bắt mic quá. Anh Noo cũng chia sẻ có thể thấy được tiềm năng hay tố chất của mình.
Bệnh tình của mẹ bạn hiện tại như thế nào rồi?
Mẹ mình hiện tại đã trải qua 3 lần hóa trị và 1 lần xạ trị. Mình đã từng thử tìm mọi cách để mẹ không phải chịu đựng hóa xạ trị nhưng bước cuối cùng vẫn phải dùng tới. Sau những lần đó mẹ mình ói rất nhiều, yếu người hẳn nên phải bổi bổ để cơ thể khỏe lên mới điều trị tiếp được. Mình vẫn nghiên cứu và kết hợp phương pháp điều trị bên đông lẫn bên tây cho mẹ.
Hiện tại vẫn chưa thấy được kết quả như thế nào vì nó cần phải trải qua một quá trình dài. Mình cũng không biết ra sao, lúc mẹ mình phát hiện cũng quá nặng. Lúc đầu thấy mẹ bị đau lưng, đau cột sống thì mình chỉ nghĩ đó là bệnh của người già nên ngày nào cũng chở mẹ đi chụp phim, châm cứu nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà còn thấy đau hơn. Sau đó đi xét nghiệm kỹ hơn mới phát hiện bị di căn.
Hai tháng đầu phát hiện bệnh mình không cho mẹ về Đà Nẵng, bà con, họ hàng cũng khuyên nên đưa mẹ về quê chữa. Nhưng mình không yên tâm giao cho ai chăm sóc mẹ hết, mình muốn tự tay mình làm. Mình cũng xao lãng cả việc đi hát, cái nào cần thiết hoặc cát xê cao thì mình mới nhận lời để dành thời gian lo cho mẹ.
Cảm ơn những chia sẻ của Ngọc Ny!